Sự khổ cực của em chủ nhà trọ thuỳ mị nết na, Thôi… trễ rồi… cô mệt rồi phải không… để em đi lấy khách sạn nghỉ nha cô… Đạt nói cũng đúng. Phương cũng mệt muốn chết rồi, thấy đuối đuối rồi nên đứng lên theo Đạt đi. Trên đường ra bãi lấy xe, Sự bị thương của em chủ Hostel thuỳ mị nết na cô thấy Đạt có phone. Cô không cố ý, nhưng đứng gần nghe Đạt nói: – Gì đó tụi bây… Thôi khỏi đi. Để tao đưa cổ đi ở đỡ một đêm… cảm ơn tụi bây à… Xong cậu ta cúp máy. Phương hỏi: – Sao vậy em… Phải ba đứa nó gọi không? – Dạ… Mới đầu tụi nó nói xin lỗi… nói cô cố về ở… tụi nó kiếm chỗ khác ở đỡ… rồi em nói